Top 20+ bài văn tả bố lớp 5 được điểm 10

Tả bố là một trong những đề bài quen thuộc và đầy cảm xúc dành cho học sinh lớp 5. Để giúp các em hoàn thành bài văn thật ấn tượng, bài viết này sẽ chia sẻ bí quyết viết bài văn tả bố lớp 5 được điểm 10 hướng dẫn chi tiết. Từ cách lập dàn ý, lựa chọn chi tiết đặc sắc đến cách diễn đạt tự nhiên, mọi bước đều được trình bày rõ ràng, dễ hiểu. Cùng khám phá ngay để chinh phục bài văn tả bố thật xuất sắc nhé!

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 1

Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi, với mái tóc đen nay đã điểm vài sợi bạc. Đôi mắt sáng của bố luôn ánh lên niềm tin và sự kiên định, còn nụ cười ấm áp có thể xua tan mọi mệt mỏi sau ngày dài.

Hàng ngày, bố tôi thức dậy từ 5 giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà trước khi đi làm. Dù là kỹ sư xây dựng với công việc vất vả, bố vẫn luôn dành thời gian đưa đón tôi đi học. Tôi còn nhớ những buổi chiều mưa, bố đội mưa đến trường đón tôi với chiếc áo mưa duy nhất, để dành cho tôi mặc trong khi bố ướt sũng.

Điều tôi ngưỡng mộ nhất ở bố là sự kiên nhẫn. Bố không bao giờ nóng giận khi tôi mắc lỗi, mà luôn nhẹ nhàng giải thích để tôi hiểu. Mỗi tối, bố thường ngồi bên cạnh hướng dẫn tôi làm bài tập, giải thích mọi thắc mắc với sự nhiệt tình đến lạ kỳ.

Đôi bàn tay bố chai sạn vì công việc, nhưng lại vô cùng khéo léo. Bố có thể sửa mọi thứ trong nhà, từ ổ khóa hỏng đến chiếc xe đạp cũ kỹ của tôi. Những món đồ chơi bố tự làm từ gỗ luôn là món quà tôi trân quý nhất.

Bố tôi – người anh hùng không áo choàng, người đã dạy tôi biết yêu thương, biết kiên nhẫn và biết sống có trách nhiệm. Tôi tự hào khi được làm con của bố!

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 2

Bố tôi là một người đàn ông giản dị với vóc dáng cao ráo, gương mặt vuông vức đậm chất đàn ông. Đặc biệt nhất là đôi mắt sâu như biết nói và nụ cười luôn nở trên môi dù cuộc sống có bao khó khăn.

Là một giáo viên toán, bố có lối sống cực kỳ ngăn nắp và đúng giờ. Mỗi sáng, đồng hồ điểm 6 giờ là bố đã thức dậy, tập thể dục và chuẩn bị cho ngày mới. Thú vị nhất là cách bố áp dụng toán học vào mọi việc, kể cả việc tính toán thời gian nấu nướng sao cho “tối ưu nhất” – như bố vẫn hay nói đùa.

Bố có một sở thích kỳ lạ là sưu tầm đá. Mỗi chuyến đi, bố đều mang về những viên đá với hình thù độc đáo. Phòng làm việc của bố giống như một bảo tàng địa chất mini với hàng trăm mẫu đá được sắp xếp ngăn nắp, mỗi viên đều có tên và nguồn gốc được ghi chú cẩn thận.

Điều tôi thích nhất là những buổi tối cuối tuần, khi bố kể chuyện về thời thanh niên của mình. Bố có cả kho tàng chuyện cười và những câu đố toán học thú vị. Đôi khi, bố còn đố chúng tôi những bài toán “hack não” khiến cả nhà phải suy nghĩ mãi.

Bố tôi – không chỉ là người cha, mà còn là người thầy, người bạn đồng hành tuyệt vời trong cuộc sống. Tình yêu thương và sự dạy dỗ của bố như ánh mặt trời soi sáng con đường tương lai của tôi.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 3

Bố tôi là một người lính cứu hỏa với thân hình vạm vỡ và nước da rám nắng. Khuôn mặt bố không đẹp trai như những ngôi sao điện ảnh, nhưng đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp của bố luôn khiến tôi cảm thấy an toàn.

Công việc của bố thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm. Có những đêm bố bị gọi đi đột xuất, rời khỏi nhà trong tiếng còi báo động inh ỏi. Mỗi lần như vậy, tim tôi như thắt lại, lo lắng không biết bố có an toàn trở về không. Nhưng bố luôn nói đùa: “Bố là siêu nhân mà, lửa nào làm gì được bố!”

Dù công việc vất vả, bố vẫn dành thời gian cho gia đình. Những ngày nghỉ là lúc bố biến thành “đầu bếp trưởng”, nấu những món ăn ngon đến không ngờ. Món đặc sản của bố là bánh pizza “siêu to khổng lồ” với đủ loại nhân, luôn khiến cả nhà phải xuýt xoa.

Điều đặc biệt nhất ở bố là tấm lòng nhân hậu. Bố không chỉ cứu người trong đám cháy mà còn giúp đỡ mọi người xung quanh. Từ việc sửa ống nước cho hàng xóm đến dạy bơi miễn phí cho trẻ em trong khu phố vào mùa hè, bố luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người.

Tôi tự hào khi nói với bạn bè rằng bố tôi là một người hùng thực sự – không phải vì bộ đồng phục cứu hỏa, mà vì tấm lòng dũng cảm và nhân hậu của bố.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 4

Bố tôi là một người nông dân chân chất với làn da sạm nắng và đôi bàn tay chai sần. Mái tóc bố đã điểm bạc dù năm nay bố mới ngoài bốn mươi. Nụ cười hiền hậu và ánh mắt trìu mến của bố luôn khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Hàng ngày, bố thức dậy từ 4 giờ sáng để ra đồng. Bố bảo: “Phải đánh thức mặt trời dậy, chứ không để mặt trời đánh thức mình!” – câu nói đùa quen thuộc mỗi khi tôi lười biếng không muốn thức sớm. Dưới nắng hay mưa, bố vẫn miệt mài với ruộng đồng, chăm sóc từng cây lúa, ngọn rau như chăm sóc con cái.

Bố có tài năng đặc biệt là dự đoán thời tiết chính xác đến kinh ngạc. Chỉ cần nhìn mây, ngửi gió, hay quan sát côn trùng, bố có thể biết ngày mai trời mưa hay nắng. Các bác nông dân trong làng thường đến hỏi ý kiến bố trước khi gieo trồng hay thu hoạch.

Điều tôi thích nhất là những buổi chiều được theo bố ra đồng. Bố dạy tôi nhận biết các loại cây cỏ, bắt cá trong ao, và kể những câu chuyện cổ tích dân gian đầy thú vị. Bố còn có tài làm đồ chơi từ những vật liệu đơn giản như tre, lá dừa, khiến tôi luôn thích thú.

Bố tôi – người nông dân giản dị nhưng giàu tình yêu thương và trí tuệ dân gian. Dù không có học vấn cao, nhưng những bài học về cuộc sống, về thiên nhiên bố dạy tôi còn quý giá hơn cả những trang sách.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 5

Bố tôi là một kỹ sư công nghệ thông tin với vẻ ngoài khá “geek” – kính cận dày, tóc thường rối bù vì mải mê với máy tính. Nhưng đừng để vẻ ngoài đó đánh lừa bạn, bố tôi còn là một người đàn ông rất hài hước và sáng tạo!

Hàng ngày, bố làm việc trong một công ty phần mềm lớn. Bố thường nói đùa rằng bố “nói chuyện” với máy tính nhiều hơn với con người. Thế nhưng, khi về nhà, bố lại là người vô cùng nhiệt tình và gần gũi. Bố có thể chuyển từ “chế độ lập trình viên” sang “chế độ siêu bố” chỉ trong tích tắc.

Điều tuyệt vời nhất là những phát minh kỳ lạ của bố. Từ hệ thống tưới cây tự động đến robot hút bụi tự chế, nhà tôi như một phòng thí nghiệm mini đầy những thiết bị “không giống ai”. Có lần, bố làm một chiếc đồng hồ báo thức phun nước vào mặt khi tôi không chịu dậy, khiến cả nhà cười nghiêng ngả.

Cuối tuần là thời gian bố dạy tôi về công nghệ. Bố kiên nhẫn giải thích cách máy tính hoạt động, dạy tôi viết những dòng code đơn giản, và cùng tôi lắp ráp những mô hình robot. Bố luôn nói: “Con không cần trở thành lập trình viên, nhưng hiểu về công nghệ sẽ giúp con trong tương lai.”

Bố tôi – người đàn ông của khoa học nhưng cũng đầy tình cảm. Dù đôi khi bố quên ngày sinh nhật tôi (vì quá mải mê với dự án), nhưng tình yêu thương bố dành cho gia đình luôn đầy ắp và không thể đo đếm được bằng bất kỳ thuật toán nào!

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 6

Bố tôi là một đầu bếp tài hoa với dáng người dong dỏng cao và đôi mắt tinh anh. Nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi bố, đặc biệt là khi bố đứng trong căn bếp thân yêu của mình.

Mỗi sáng, bố dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Đó không đơn thuần là bữa ăn mà là những tác phẩm nghệ thuật. Từ chiếc bánh mì sandwich được cắt tỉa hình ngôi sao đến bát cháo trắng với “mặt cười” được tạo nên từ rau củ, bố biến mọi món ăn thành niềm vui cho cả gia đình.

Điều thú vị là cách bố nấu ăn – không bao giờ theo công thức có sẵn. Bố nói rằng nấu ăn cũng giống như chơi nhạc jazz, phải biết ứng biến và cảm nhận. Có những món bố tạo ra hoàn toàn ngẫu hứng nhưng lại ngon đến bất ngờ. Bố còn đặt tên cho những món đó theo tên các thành viên trong gia đình, như “súp bí đỏ phiên bản Mai” – món súp đặc biệt bố nấu mỗi khi tôi ốm.

Cuối tuần là lúc bố “biểu diễn” những món ăn đặc biệt. Bố thường mời bạn bè tôi đến nhà và nấu những bữa tiệc mini. Những lúc đó, căn bếp nhỏ của chúng tôi trở thành “sân khấu” với bố là “ngôi sao” chính, xoay người làm nhiều việc cùng lúc, tung chảo điệu nghệ khiến mọi người trầm trồ.

Bố không chỉ nấu ăn ngon mà còn dạy tôi nhiều bài học sống qua việc nấu nướng: về sự kiên nhẫn khi đợi bánh nướng, về việc không bỏ cuộc khi món ăn không như ý, và đặc biệt là cách chia sẻ niềm vui với mọi người qua những bữa ăn ngon.

Bố tôi – người đàn ông biết biến những nguyên liệu đơn giản thành hạnh phúc, và biến căn bếp thành nơi ấm áp nhất trong ngôi nhà.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 7

Bố tôi là một người thợ mộc với thân hình vạm vỡ và đôi bàn tay to lớn, chai sạn. Mùi gỗ thơm luôn theo bố về nhà mỗi chiều, như một mùi nước hoa đặc biệt mà không loại nước hoa đắt tiền nào có được.

Xưởng mộc của bố nằm ngay sau nhà, là “vương quốc” mà tôi thích khám phá nhất. Ở đó, bố hóa thân thành một nghệ sĩ thực thụ, biến những khúc gỗ vô tri thành đồ nội thất tinh xảo. Đôi tay thô ráp của bố lại có thể tạo nên những đường cong mềm mại trên gỗ, những hoa văn tinh tế đến không ngờ.

Điều tôi thích nhất là những câu chuyện về gỗ bố kể. Bố có thể nhận biết loại gỗ chỉ bằng cách ngửi mùi hoặc sờ vào vân gỗ. Bố bảo mỗi khúc gỗ đều có “tính cách” riêng, có những khúc gỗ “bướng bỉnh” cần nhiều kiên nhẫn, có những khúc gỗ “dễ tính” dễ uốn nắn. Tôi luôn cười khi bố nói chuyện với gỗ như nói với người bạn cũ.

Bố đã dạy tôi cách cầm búa, cách cưa gỗ và đặc biệt là cách nhìn thấy tiềm năng trong mọi thứ. “Con có thể làm gì với khúc gỗ này?” – câu hỏi bố thường đặt ra, khiến tôi phải suy nghĩ sáng tạo. Từ những mảnh gỗ vụn, chúng tôi đã cùng nhau tạo nên những món đồ chơi, những khung ảnh độc đáo.

Bố tôi không chỉ là thợ mộc giỏi mà còn là người cha tuyệt vời, biết cách “chạm khắc” tâm hồn con cái bằng tình yêu thương và sự kiên nhẫn. Như bố vẫn nói: “Làm gỗ và dạy con, đều cần thời gian và tình yêu.”

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 8

Bố tôi là một tài xế xe tải với dáng người cao lớn, rắn rỏi. Làn da bố ngăm đen vì thường xuyên phải lái xe dưới nắng gắt. Điểm đặc biệt nhất là đôi mắt tinh anh của bố – đôi mắt đã nhìn thấu hàng ngàn cây số đường trường.

Công việc khiến bố phải xa nhà nhiều ngày, đôi khi cả tuần. Mỗi lần bố đi, tôi đều đếm từng ngày để chờ bố trở về. Và khi tiếng còi xe quen thuộc vang lên ngoài cổng, tôi luôn là người chạy ra đón bố đầu tiên. Bố thường bế thốc tôi lên cao, xoay vài vòng rồi cười ha hả: “Nhóc con của bố nặng thêm rồi đấy!”

Điều thú vị nhất là những món quà bất ngờ bố mang về từ những chuyến đi xa. Có khi là trái cây lạ từ miền Tây, có khi là món đồ chơi dân gian từ miền Bắc, hoặc đơn giản chỉ là một viên sỏi đẹp bố nhặt được bên đường. Mỗi món quà đều kèm theo một câu chuyện thú vị về nơi bố đã đi qua.

Dù không có nhiều thời gian ở nhà, nhưng bố luôn biết cách làm cho những ngày có mặt bố trở nên đặc biệt. Chúng tôi đi câu cá, đạp xe quanh làng, hoặc đơn giản là ngồi trên hiên nhà nghe bố kể chuyện về những cung đường, những người bố gặp trong hành trình. Qua những câu chuyện đó, tôi được “du lịch” khắp đất nước mà không cần rời khỏi nhà.

Bố tôi – người đàn ông của những chuyến đi xa nhưng trái tim luôn hướng về gia đình. Mỗi lần nhìn bản đồ, tôi lại tự hào nghĩ về bố – người đã in dấu chân mình trên khắp những con đường của đất nước.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 9

Bố tôi là một nhà giáo dục đặc biệt, người dạy trẻ khuyết tật. Bố có dáng người không cao lắm nhưng rất nhanh nhẹn. Điều đặc biệt nhất ở bố là nụ cười luôn nở trên môi và đôi mắt sáng, ấm áp đầy yêu thương.

Mỗi sáng, bố thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị tài liệu dạy học. Bố thường tự làm những đồ dùng học tập đặc biệt cho học sinh của mình: những thẻ hình nhiều màu sắc, những mô hình từ đất sét, hoặc những trò chơi giáo dục sáng tạo. Tôi thường được “thử nghiệm” những trò chơi này trước khi bố mang đến lớp.

Điều tôi ngưỡng mộ nhất ở bố là sự kiên nhẫn phi thường. Có lần tôi theo bố đến trường và chứng kiến cách bố dạy một em bé tự kỷ cách đọc. Bố lặp đi lặp lại cùng một từ hàng chục lần, không hề tỏ ra mệt mỏi hay nản lòng. Và khi em bé cuối cùng cũng đọc được, niềm vui hiện rõ trên gương mặt bố còn lớn hơn cả niềm vui của em bé đó.

Bố dạy tôi cách nhìn thế giới bằng con mắt khác biệt. Bố nói: “Con à, mỗi người đều có cách riêng để học và phát triển. Không ai kém cỏi hơn ai, chỉ là họ đặc biệt theo cách riêng của họ.” Nhờ bố, tôi học được cách tôn trọng sự khác biệt và không bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Cuối tuần, bố thường đưa tôi đến những công viên cảm giác, nơi tôi có thể trải nghiệm thế giới như cách học sinh của bố trải nghiệm: đi bằng xe lăn, bịt mắt để cảm nhận xung quanh, hoặc đeo tai nghe chống ồn để hiểu cảm giác của người khiếm thính.

Bố tôi – người thầy không chỉ của những đứa trẻ đặc biệt mà còn là người thầy vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi, người dạy tôi về tình yêu thương, sự kiên nhẫn và lòng nhân ái.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 10

Bố tôi là một nhà khoa học với mái tóc luôn rối bù và cặp kính dày. Đặc điểm nhận dạng của bố là những chiếc áo sơ mi luôn có vết mực hoặc hóa chất, dù mẹ đã giặt rất kỹ. Bố có đôi mắt tinh anh sau cặp kính và nụ cười hiền lành đến lạ kỳ.

Phòng làm việc của bố ở nhà là nơi huyền bí nhất thế giới đối với tôi. Đó là một “mê cung” của sách vở, mô hình phân tử, kính hiển vi và đủ loại thiết bị tôi không biết tên. Bố có quy tắc nghiêm ngặt: “Không chạm vào bất cứ thứ gì nếu không có bố bên cạnh” – điều này càng khiến căn phòng trở nên bí ẩn và hấp dẫn hơn.

Điều thú vị nhất là những thí nghiệm “bếp núc” bố thường làm vào cuối tuần. Bố biến căn bếp thành phòng thí nghiệm mini, dạy tôi làm những thí nghiệm đơn giản như tạo “núi lửa” từ giấm và baking soda, làm slime từ hồ dán, hoặc trồng pha lê muối. Những lúc đó, bố không còn là nhà khoa học nghiêm túc nữa mà trở thành một “phù thủy” vui tính, khiến khoa học trở nên thú vị đến không ngờ.

Bố có cách giải thích mọi thứ rất đặc biệt. Khi tôi hỏi tại sao bầu trời màu xanh, bố không chỉ nói về sự tán xạ ánh sáng mà còn vẽ ra, dùng đèn pin và cốc nước để minh họa. Bố luôn nói: “Hiểu ‘tại sao’ quan trọng hơn biết ‘cái gì’.”

Dù đôi khi bố quên ăn vì mải nghiên cứu, hoặc lắng nghe tôi nói mà ánh mắt lại đang nghĩ về công thức nào đó, tôi vẫn yêu bố vô cùng. Vì tôi biết, trong trái tim bố, tôi và mẹ luôn là “thí nghiệm thành công nhất” của bố.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 11

Bố tôi là một người thợ sửa xe với thân hình vạm vỡ và làn da ngăm đen. Đôi bàn tay bố luôn có những vết chai sạn và thường dính dầu nhớt, nhưng lại là đôi bàn tay khéo léo nhất mà tôi từng biết.

Tiệm sửa xe của bố nằm ngay đầu ngõ nhà tôi, là nơi tấp nập người ra vào. Từ sáng sớm đến tối muộn, bố miệt mài với những chiếc xe “bệnh”, như bố vẫn hay nói đùa. Tôi thích nhất là được ngồi xem bố làm việc sau giờ học. Bố có thể “chẩn đoán” vấn đề của xe chỉ bằng cách lắng nghe tiếng máy – điều mà tôi thấy thật kỳ diệu.

Điều hài hước nhất là cách bố nói chuyện với xe như với người bạn cũ. “Ồ, lại đau bụng à?” – bố vỗ vỗ chiếc xe máy đang ho khan. “Để bác sĩ khám cho nào!” – và rồi bố lại cúi xuống, tỉ mẩn tìm ra vấn đề. Khách hàng luôn bật cười khi nghe bố “trò chuyện” với xe của họ.

Bố có một bộ sưu tập đồ nghề đồ sộ và luôn giữ chúng sạch sẽ, ngăn nắp đến kinh ngạc. Mỗi dụng cụ đều có vị trí riêng, và bố có thể lấy chính xác thứ mình cần ngay cả khi nhắm mắt. Bố thường nói: “Con trai à, một người thợ giỏi không bao giờ đổ lỗi cho dụng cụ của mình.”

Mặc dù công việc làm bố luôn dính dầu mỡ, nhưng tâm hồn bố lại trong sáng đến lạ kỳ. Bố luôn giúp đỡ những người gặp nạn trên đường, thậm chí sửa xe miễn phí cho những cụ già hoặc sinh viên nghèo. “Đôi khi, một chiếc xe chạy tốt có thể thay đổi cả ngày của một người,” bố thường nói vậy.

Bố tôi – người thợ sửa xe giản dị nhưng giàu tình yêu thương, người đã dạy tôi rằng không quan trọng bạn làm nghề gì, quan trọng là bạn làm nó với cả trái tim.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 12

Bố tôi là một nhạc sĩ đường phố với mái tóc dài buộc gọn và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Bố không cao lớn nhưng có một phong thái rất riêng, đặc biệt là khi bố cầm đàn guitar trên tay – lúc đó, bố như tỏa sáng.

Mỗi chiều cuối tuần, bố lại mang chiếc guitar cũ kỹ ra phố đi bộ để biểu diễn. Chiếc mũ cũ của bố đặt trước mặt để khách qua đường bỏ tiền nếu họ thích. Bố không hề xấu hổ về điều này, trái lại, bố luôn nói rằng: “Âm nhạc là để chia sẻ, con à. Bố không quan tâm mình biểu diễn ở đâu, miễn là có người lắng nghe.”

Điều tuyệt vời nhất là cách bố chơi nhạc. Bố có thể biến một bài hát quen thuộc thành một thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ. Ngón tay bố lướt trên phím đàn như có phép màu, tạo ra những âm thanh khi trầm lắng, khi sôi động. Tôi thường thấy người qua đường dừng lại, mỉm cười, và đôi khi họ nhảy múa theo nhạc bố chơi.

Ở nhà, bố dạy tôi chơi guitar. Không như những thầy giáo âm nhạc khác, bố không bắt tôi tập những bài nhàm chán. Thay vào đó, bố dạy tôi những bài hát tôi thích, và kiên nhẫn chỉ cho tôi từng nốt một. “Âm nhạc phải đến từ trái tim,” bố thường nói, “kỹ thuật có thể học được, nhưng cảm xúc thì không.”

Dù không giàu có về vật chất, nhưng gia đình tôi luôn tràn ngập tiếng cười và âm nhạc. Những buổi tối quây quần bên nhau, cùng hát và chơi nhạc là khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Bố tôi có thể không nổi tiếng, nhưng với tôi, bố là ngôi sao sáng nhất – người đã dạy tôi rằng hạnh phúc không đến từ những gì bạn có, mà từ những gì bạn yêu thích và chia sẻ.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 13

Bố tôi là một người lính biên phòng với dáng người cao lớn, rắn rỏi. Làn da bố ngăm đen vì thường xuyên làm nhiệm vụ dưới nắng gắt nơi biên giới. Đôi mắt sáng và cương nghị của bố luôn toát lên vẻ cảnh giác và kiên định.

Công việc khiến bố phải xa nhà nhiều tháng liền. Mỗi lần bố về phép là một ngày hội của gia đình tôi. Tôi thường chạy ra tận đầu ngõ khi nghe tiếng xe máy quen thuộc của bố. Những cái ôm của bố thật chặt và ấm áp, mang theo mùi nắng gió biên cương.

Điều thú vị nhất là những câu chuyện biên giới bố kể. Qua lời bố, tôi được biết về những cánh rừng già bí ẩn, những ngọn núi cao vút, và đặc biệt là về tình bạn giữa bố với đồng đội và người dân tộc thiểu số nơi biên giới. Bố kể về những đêm tuần tra trong rừng sâu, về cách nhận biết dấu chân thú rừng, và cả những kỹ năng sinh tồn mà tôi chỉ thấy trong phim.

Dù thời gian ở nhà không nhiều, nhưng bố luôn biết cách làm cho những ngày ngắn ngủi ấy trở nên đặc biệt. Bố dạy tôi cách đọc bản đồ, cách định hướng bằng sao, và thậm chí cả cách thắt những nút dây phức tạp. “Những kỹ năng này có thể cứu mạng con một ngày nào đó,” bố thường nói vậy với ánh mắt nghiêm túc.

Tôi còn nhớ lần bố đưa tôi leo núi nhỏ gần nhà. Khi tôi mệt và muốn bỏ cuộc, bố nói: “Con trai à, ranh giới giữa ‘không thể’ và ‘có thể’ chỉ là một bước chân nữa thôi.” Câu nói đó đã trở thành động lực mỗi khi tôi gặp khó khăn trong học tập.

Bố tôi – người lính biên phòng dũng cảm không chỉ bảo vệ biên cương Tổ quốc mà còn dạy tôi những bài học quý giá về lòng dũng cảm, sự kiên trì và tình yêu đất nước.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 14

Bố tôi là một nhà văn tự do với vẻ ngoài hơi gầy và mái tóc luôn rối bù như thể vừa trải qua một cơn gió lớn. Đôi mắt bố sáng và tinh anh, luôn như đang quan sát, thu thập những mảnh ghép cuộc sống để đưa vào trang viết.

Căn phòng làm việc của bố là một thế giới kỳ lạ với giá sách cao ngất, những tờ giấy chi chít chữ và những tách cà phê đã cạn. Bố thường thức khuya để viết, và nhiều buổi sáng, tôi thấy bố ngủ gục trên bàn làm việc với cây bút vẫn cầm chặt trong tay.

Điều thú vị nhất là trí tưởng tượng phong phú của bố. Mỗi tối trước khi đi ngủ, thay vì đọc sách, bố lại kể cho tôi nghe những câu chuyện bố tự sáng tác. Những câu chuyện đó luôn có nhân vật chính giống tôi – một cậu bé tên Minh với những cuộc phiêu lưu kỳ thú. Đôi khi bố để tôi quyết định cốt truyện: “Hôm nay Minh sẽ đi đâu? Lên mặt trăng, xuống đáy biển, hay vào rừng sâu?” Và rồi bố sẽ ngay lập tức tạo ra một câu chuyện hoàn toàn mới.

Bố có thói quen đặc biệt là luôn mang theo một cuốn sổ nhỏ và cây bút. Bất cứ khi nào có ý tưởng, bố đều ghi lại ngay lập tức. “Ý tưởng giống như bướm,” bố giải thích, “chúng đến rồi đi rất nhanh, nếu không bắt lấy ngay, chúng sẽ bay mất.”

Mặc dù công việc của bố không ổn định về thu nhập, nhưng bố luôn dạy tôi rằng giàu có thực sự đến từ tâm hồn và trí tưởng tượng. “Con có thể không có nhiều đồ chơi như bạn bè,” bố nói, “nhưng con có cả một thế giới trong đầu mà không ai có thể lấy đi được.”

Bố tôi – người đàn ông với đầu óc đầy mơ mộng nhưng trái tim luôn gắn kết với thực tại. Bố dạy tôi yêu văn chương, yêu cuộc sống với tất cả những màu sắc của nó, và đặc biệt là cách nhìn thấy điều kỳ diệu trong những điều bình thường nhất.

Bài văn tả bố lớp 5 được 10 điểm – Mẫu 15

Bố tôi là một bác sĩ thú y với dáng người không cao lắm nhưng rất nhanh nhẹn. Mái tóc bố đã bắt đầu điểm bạc dù bố mới ngoài bốn mươi. Đôi mắt hiền hậu sau cặp kính và nụ cười ấm áp của bố luôn mang lại cảm giác an tâm cho cả người và thú cưng.

Phòng khám nhỏ của bố nằm ngay tầng một ngôi nhà chúng tôi, là nơi tấp nập các “bệnh nhân” bốn chân mỗi ngày. Từ những chú chó mèo quen thuộc đến những động vật kỳ lạ như rùa, thỏ, thậm chí cả những con vẹt nhiều màu sắc. Bố đối xử với mỗi con vật như một người bạn thực sự, luôn nhẹ nhàng và kiên nhẫn dù chúng có hoảng sợ hay hung dữ đến đâu.

Điều thú vị nhất là cách bố “nói chuyện” với động vật. Bố có thể bắt chước tiếng kêu của nhiều loài, từ tiếng sủa của chó đến tiếng rít của mèo. Đôi khi, chỉ bằng một âm thanh nhỏ hoặc cử chỉ đặc biệt, bố có thể làm cho một chú chó đang hoảng loạn trở nên bình tĩnh lại. “Động vật cũng có ngôn ngữ riêng,” bố giải thích, “chúng ta chỉ cần học cách lắng nghe.”

Bố không chỉ chữa bệnh cho thú cưng mà còn thường xuyên tham gia các chuyến đi cứu hộ động vật hoang dã bị thương. Có những đêm bố được gọi đi đột xuất để cứu một con chim ưng bị thương hoặc một chú khỉ bị rơi khỏi cây. Những lúc đó, dù mệt mỏi đến đâu, bố vẫn lập tức lên đường.

Nhà chúng tôi luôn có vài “khách trọ” đặc biệt – những động vật đang trong quá trình hồi phục mà bố mang về chăm sóc. Từ chú sóc con bị rơi khỏi tổ đến chú chim bồ câu bị gãy cánh, tất cả đều được bố chăm sóc tận tình cho đến khi có thể trở về tự nhiên.

Bố dạy tôi rằng mọi sinh linh đều đáng quý và đáng được tôn trọng. “Lòng trắc ẩn không chỉ dành cho con người,” bố thường nói, “mà còn cho tất cả những sinh vật chia sẻ Trái Đất này với chúng ta.”

Bố tôi – không chỉ là bác sĩ của những sinh linh không biết nói, mà còn là người thầy dạy tôi về tình yêu thương, lòng nhân ái và trách nhiệm với thế giới tự nhiên.

Xem thêm

Văn tả đồ dùng học tập lớp 5: Hướng dẫn chi tiết từ A-Z

Mẫu 20+ bài văn tả đêm trăng đẹp lớp 5 ngắn gọn đầy cảm xúc

Bài Viết Liên Quan